🐫 Nhất Diệp Chi Tu
Nhất Diệp Chi Thu của Diệp Tu đã trở thành một người khá nổi tiếng trong trò chơi, bởi vì trên đấu trường, cậu luôn vẫn duy trì thành tích đấu đơn toàn thắng. 3685 trận, 3685 chiến thắng." (trích chương 2 ngoại truyện "Toàn Chức Cao Thủ" - Đỉnh Vinh Quang) Vị Đấu
Hơn nữa Nhất Diệp Tri Thu này rất chi là trẻ trâu. Cô nhóc hình như luôn túc trực online, bất kể lúc nào cũng đều thấy nick cô ấy nhấp nháy sáng, mỗi sáng đúng tám giờ đều vào nhóm hí hửng điểm danh có mặt "(≧ ≦)/ Chào các em, chúc buổi sáng tốt lành nhé!" (icon
Sở Diệp đoàn người tiếp tục lên đường, gặp mấy cái Phong Ngữ tộc tu sĩ. Phong Ngữ tộc mấy cái tu sĩ, bán một tin tức cấp Ngũ Hành tộc. Phong Ngữ tộc này nhất tộc tu sĩ phi thường đặc biệt, này nhất tộc có thể đem thân thể biến ảo vì phong, theo gió phiêu lãng.
Một trong những bậc thầy của trường phái diễn xuất tự nhiên là nghệ sĩ Diệp Lang, người được mệnh danh là "Ông Hội Đồng" của sân khấu cải
Diệp Tu nói chuyện không che giấu, nhất là lúc đang trần thuật năng lực chính mình cùng vạch người khác khuyết thiếu, loại này ăn ngay nói thật dễ dàng khiến người dở khóc dở cười thậm chí tức giận. Diệp Tu còn có năng lực đang nói xong một đoạn rất nghiêm túc sau đột nhiên nghiêm trang nói ra khiến người nghe dở khóc dở cười lời nói, ngôn hành cử chỉ trêu chọc trào phúng năng
Thậm chí siêu việt năm đó Diệp tộc thời điểm huy hoàng nhất! Hai cái siêu cấp thiên tài a! Diệp Lăng Thiên nhìn thoáng qua cái kia nói chuyện tiên tổ chi hồn, cười nói: "Ngươi là đang nói đùa sao?" Nghe vậy, cái kia tiên tổ chi hồn thấp giọng thở dài.
Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị , chương 978 của tác giả Ngã Ý Như Đao cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn.
Cái ngũ hành thiên t chỉ nhớ nuốt nổi đến đoạn đánh nhau trên cái phong kiều mẹ gì đó thôi, hệ thống tu luyện bị chơi cho nát bét ra, con tưởng viết bộ dell nào cũng đầu voi đuôi chuột, cũng đập nát bét cái hệ thống tu luyện, nhưng bộ này là nát nhất, chả ra cái thể thống mẹ gì, xong còn ra chương nhát
Diệp Huyền cũng không có trực tiếp rời đi Đại Linh thần cung, hắn đi tới Linh Tú phong. Sân nhỏ bên trong, Đạo Nhất nhìn xem Diệp Huyền, "Ngươi muốn đi?" Diệp Huyền cười nói: "Đúng!" Đạo Nhất nói: "Ta cùng ngươi cùng đi!"
tdOC. Tháng Sáu 19, 2018Tháng Mười Hai 19, 2018 nhatdiepchituBình luận về bài viết này Dazai trung tâm Bedtime Story ; Nguyện vọng AkuDaz 1/Sự thật đằng sau mái tóc Akutagawa 2/Vì sao không chia tôi chút sự dịu dàng của anh 3/Khát khao 4/Khen thưởng 5/Giao ước KuniDaz 1/Cứu rỗi 2/Ngắm pháo bông RanDaz 1/Kẹo All Dazai 1/ Tặng hoa Aku/Chuu x Dazai Điều hướng bài viết Bài trướcDazai trung tâm Bedtime StoryBài sauAkudaz Sự thật đằng sau mái tóc của Akutagawa Trả lời Nhập bình luận ở đây... Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập Email bắt buộc Địa chỉ của bạn được giấu kín Tên bắt buộc Trang web Bạn đang bình luận bằng tài khoản Đăng xuất / Thay đổi Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất / Thay đổi Hủy bỏ Connecting to %s Nhắc email khi có bình luận mới. Nhắc email khi có bài viết mới.
Link QT ochibi0203_chan Edit Trà Chanh Được edit từ bản QT tất nhiên không có sự cho phép của tác giả, nên xin đừng mang đi đâu. ************************************** Thời điểm Diệp Tu mở cửa ra cũng không nghĩ đến, nửa đêm khí trời gay go như vậy, người đến lại là hắn. Ngoài cửa là là một thanh niên vận chiến giáp có rất nhiều lỗ bị đốt cháy đen, lộ ra hai tay cùng bắp chân đang đẫm máu đỏ, thứ duy nhất còn nguyên vẹn chính là cái bím tóc thật dài kia, bị nước mưa thấm ướt bóng loáng, cuốn lộn xộn trên cổ. Hắn ôm trường thương, dùng ánh mắt bóng loáng mang theo vệt nước nhìn Diệp Tu. “…” Diệp Tu muốn thở dài, cũng muốn dùng giọng điệu nghiêm khắc quát đuổi hắn đi, nhưng nhìn bộ dạng thê thảm này của hắn, cuối cùng vẫn là nhường đường, “Vào đi Nhất Diệp.” “… Vâng.” Nhất Diệp Chi Thu cúi đầu đi vào cửa, tiếng trả lời mắc giữa cổ họng mơ hồ mà trầm thấp, như là tiếng nghẹn ngào của con thú nhỏ. Diệp Tu vẫn là thở dài. Nơi ở của Diệp Tu là ở cửa sau hành lang của Hưng Hân. Mạo Hiểm Đoàn vừa khai hỏa danh tiếng đương nhiên không thể cung cấp nơi ở rộng rãi xa hoa như trong quá khứ ở Gia Thế, có điều Diệp Tu cũng không để tâm việc cùng các đội viên chen chúc trong ký túc xá, thậm chí là căn gác xép xa xôi thế này. Hiện tại hắn đặc biệt vui mừng vì khả năng thích ứng trong mọi hoàn cảnh của chính mình, để hắn ít nhất còn có một căn phòng khách độc lập trong thời gian ngắn, tiếp đón một vị khách bất ngờ như vậy. Trong lò sưởi âm tường vang vọng tiếng củi khô đang cháy, Diệp Tu một bên nhìn Nhất Diệp Chi Thu trầm mặc lau khô nước mưa trên người, một bên thu hồi cái kẹp gắp than lại, đốt cho mình điếu thuốc. Hắn hít sâu cái mùi cay cay của thuốc lá, cảm giác khoang ngực tràn đầy khói, sau đó phun ra ngoài, mở miệng hỏi Nhất Diệp Chi Thu “Em đến đây có việc gì?” “Em không thể đến tìm anh sao?” Nhất Diệp Chi Thu dùng sức ép khô mái tóc dài, nước lạnh len từ khe hở một giọt lại một giọt nhỏ xuống thảm trải sàn khô ráo, dáng dấp chán nản vô cùng đáng thương, để Diệp Tu không thể nói ra câu chất vấn hắn thất thường. “Em đương nhiên có thể tới,” một giọt nước như viên trân châu từ trong chân tóc nâu của Nhất Diệp lăn xuống, chảy qua gò má trắng tái của hắn. Tầm mắt Diệp Tu theo giọt nước mưa trượt xuống, đối mặt với đôi mắt của Nhất Diệp, sau đó chậm rãi đưa tay lau đi giọt nước kia, “Thế nhưng em đã gia nhập Luân Hồi, làm sao có thể tùy tiện chạy loạn. Em là Nhất Diệp Chi Thu, Thần Khí mà mọi người khao khát, phải chú ý đến an nguy của chính mình.” Nhất Diệp Chi Thu nghiêng đầu dựa vào lòng bàn tay Diệp Tu, lông mi phớt qua từng đường vân tay, hắn giơ tay lên dùng sức nắm lấy ngón tay đang an ủi trên mặt mình “Em cũng không đến mức quý giá như anh nói.” “Em nhưng là Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu, vương giả pháp sư chiến đấu.” Ngữ khí oan ức của Nhất Diệp Chi Thu lại như một đứa trẻ đang nổi nóng, Diệp Tu dung túng cho động tác thân mật của hắn, trong lời nói cũng đều là ý tứ động viên. “Em không quý giá.” Nắm chặt lấy những ngón tay Diệp Tu, Nhất Diệp Chi Thu cố chấp lặp lại, ” Em muốn là được quý giá như vậy, tại sao anh không dẫn em tiến lên?” Bốn ngón tay bị Nhất Diệp Chi Thu nắm thành một bó, Diệp Tu cũng không có ý tứ thu tay về. Hắn lắc lắc đầu, “Thế nhưng anh đã không còn là pháp sư chiến đấu, Nhất Diệp.” Nhất Diệp Chi Thu mím chặt môi thành một đường thẳng, vẫn như cũ dùng ánh mắt oan ức xen lẫn tức giận nhìn thẳng vào hắn. Làm khó dễ như đã đoán trước. Là một Vũ Giả Nhân, hắn chỉ có thể lựa chọn một khí linh, sau đó tiếp tục chiến đấu. Rời khỏi Gia Thế, đánh mất tư cách làm pháp sư chiến đấu, hắn tìm được bán thành phẩm của người bạn đã tạ thế lưu lại, hoàn thành Quân Mạc Tiếu. Đúng sai trong chuyện này có thể tinh tế nói rằng, có thể giải thích ra rất nhiều nhưng không thể làm gì, thế nhưng thân là khí linh Nhất Diệp Chi Thu nói rằng, Diệp Tu chỉ là mất đi hắn mà thôi. Lúc ra quyết định, hắn liền dự liệu được thời khắc này, dự liệu được câu chất vấn đầy bi thương này, chỉ là không dự liệu được đồng đội thân mật nhất không yếu điểm của hắn lại ngồi trước mặt hắn, bộ dạng chật vật, vành mắt ửng đỏ, lòng bàn tay lạnh lẽo, phảng phất như thể bị vứt bỏ hoặc là sắp bị hủy diệt. Diệp Tu không thể làm gì khác hơn là cũng nắm lấy bàn tay thon gầy kia, dùng lòng bàn tay mềm mại xoa bóp các khớp căng thẳng của hắn, như vô số lần trong quá khứ. Hắn cần cho Nhất Diệp Chi Thu một đáp án. “Anh …” “Ha — làm sao vậy Diệp Tu, có khách à?” Chất giọng mông lung buồn ngủ của nam nhân kèm theo tiếng bản lề mở cửa vang lên cắt đứt câu trả lời của Diệp Tu, Tán Nhân Quân Mạc Tiếu ngáp một cái bước ra phòng khách, “Muộn như vậy, ai tới thế?” Nhất Diệp Chi Thu lập tức buông tay Diệp Tu ra, đứng lên. Động tác của hắn rất mạnh, cơ hồ là từ trên ghế trực tiếp nhảy dựng lên. Cảm giác sốt ruột không tốt tràn ngập, Nhất Diệp Chi Thu nắm lấy trường thương đặt ở bên tay chỉ về phía Quân Mạc Tiếu, dưới chân đứng tạo thành chữ T, dáng vẻ chuẩn bị chiến đấu. “…” Quân Mạc Tiếu bị lưỡi dao sắc đâm thẳng đến trước mặt kinh sợ đến mức tỉnh cả ngủ. Hắn vô tội nhìn Diệp Tu nhìn Nhất Diệp Chi Thu, cẩn thận nắm mũi thương, đem hàn quang đâm người dời khỏi chóp mũi mình. “Ngươi là Quân Mạc Tiếu?” Theo sát khí bốc lên, dưới chân Nhất Diệp Chi Thu nổi lên chiến văn sáng chói, hai mắt hắn nhuộm đỏ như máu, “Ngươi chính là Quân Mạc Tiếu … ” Không có được câu trả lời chắc chắn của Diệp Tu, Nhất Diệp Chi Thu đem toàn bộ sự phẫn nộ chỉ về trước mặt Quân Mạc Tiếu. Bầu không khí bị hắn giương cung bạt kiếm ảnh hưởng trở nên nặng nề. “Này này này, ta biết ngươi sao, làm cái gì muốn đốt nhà hả, tiểu tử này bị cái gì đây!” Quân Mạc Tiếu đầu óc mơ hồ la hét, chần chờ cầm lấy cán Ô Thiên Cơ chuẩn bị nghênh chiến, dùng dư quang nghi hoặc mà nhìn Diệp Tu. Diệp Tu đau đầu nhìn tình cảnh đối lập của hai tay vũ khí, cũng không biết trước tiên nên trách tính khí Nhất Diệp Chi Thu kích động, hay là dở khóc dở cười đối với thời điểm mà Quân Mạc Tiếu xuất hiện. Hắn không nhìn cái tên đang một tay nắm lấy trường thương đang giương nanh múa vuốt sát khí dữ tợn, “Nhất Diệp, ngồi xuống, buông tay.” “Anh trân trọng hắn như thế, là bởi vì tán nhân so với pháp sư chiến đấu mạnh hơn sao?” Nhất Diệp Chi Thu hiếm thấy cãi lại mệnh lệnh Diệp Tu, cũng trừng mắt lên, dùng ngữ khí Anh quả nhiên không cần em nữa’ chất vấn ngược lại. “Không.” “Ta xác thực rất mạnh nha.” Diệp Tu quay đầu tức giận nhìn Quân Mạc Tiếu quấy rối, trường thương dưới cái nắm chặt của tay hắn giãy dụa muốn tránh thoát. “Em cũng đừng làm loạn cho anh, đi, đem vật liệu trong valy ra, sau đó lăn đi ngủ.” Diệp Tu nắm lấy cổ tay Quân Mạc Tiếu xoay người đá hắn ra ngoài cửa, rồi quay đầu lại đối mặt với Nhất Diệp Chi Thu đang hô hấp dồn dập. Quân Mạc Tiếu lầm bầm rời đi, Nhất Diệp Chi Thu vẫn còn trừng mắt nhìn bóng lưng đang đi xa của Quân Mạc Tiếu. Đôi mắt căm hận phẫn nộ mãnh liệt được chiến văn che kín, đôi môi phập phồng hô hấp run rẩy, muốn nói hắn nổi giận, không bằng nói hắn sắp khóc lên, điều này làm cho khẩu khí Diệp Tu mềm nhũn. “Đến phòng anh trước đi, xử lí vết thương trên người em một chút, còn về thằng bé …” Diệp Tu thả ra giọng điệu thân thương, an ủi khí linh đang nổi lên gân xanh, “Đợi lát nữa lại nói.” Ánh sáng từ chiếc nhẫn Huy Quang ở ngón tay giữa Diệp Tu lập lòe, kim loại tạo thành tinh hà chảy xuôi trên vân tay nhẵn nhụi, theo hắn nhẹ nhàng chậm chạp chạm vào da Nhất Diệp Chi Thu chậm rãi dung nhập, mắt thường có thể thấy được những vết thương kia dần thu nhỏ miệng và khép lại, sau đó ánh sáng lộng lẫy mất đi, than tro đổ rào rào xuống đất. Đây là một quá trình dài dằng dặc, lâu đến mức tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ dần nhỏ đi. Hạt tròn kim loại mở tung ở trong không khí chỉ lưu lại một điểm sáng nhỏ, nhìn qua lại như một chú đom đóm ôn nhu đêm hè. Diệp Tu chuyên chú chữa trị vết thương cho hắn, mà hắn cũng chuyên chú quan sát Diệp Tu. Đây là hành động mà bọn hắn hết sức quen thuộc. Diệp Tu đối với Nhất Diệp Chi Thu rõ như lòng bàn tay, công tác bảo dưỡng rất ít giả tay người khác. Nhất Diệp Chi Thu rất thích để Diệp Tu chăm sóc như vậy, dù cho tình cờ tổn hại quá nặng sẽ làm Diệp Tu cau mày khổ não, hắn cũng cảm thấy vui sướng. Hắn là một vũ khí được chủ nhân tỉ mỉ che chở. Một tay rèn đúc, đồng thời trưởng thành. Mà nghĩ đến những đãi ngộ này đã hết thảy biến thành của người khác, thì hắn càng không thể chịu đựng nổi. Thanh âm Diệp Tu nói ra nhỏ nhẹ để hắn phục hồi tinh thần “Làm sao đột nhiên chạy đến Hưng Hân? Ở Luân Hồi không vui? Đường đường là Đấu Thần nha, bọn họ nên phi thường trọng dụng em mới đúng.” “Không phải không vui, bọn họ cũng không có khắt khe với em.” Nhất Diệp Chi Thu giơ bàn tay lên, vết thương trên mu bàn tay được xích sắt vá kín, một lần nữa lộ ra toàn cảnh huy chương Luân Hồi. “Vậy thì vì cái gì, em như thế không chào đã đi, Luân Hồi hẳn đã phát điên.” Diệp Tu đem một khối quặng bù cuối cùng tiến vào bên trong cái lỗ trên vai Nhất Diệp. Thanh niên trước mặt khôi phục tướng mạo sắc bén của Đấu Thần, mặt mày bên trong không có phần lười nhác của hắn, mà là một thân gối giáo chiến ý sáng ngời. Nhất Diệp Chi Thu, đồng đội mười năm của hắn. “Em đố kị với hắn.” Nhất Diệp rũ mi mắt xuống, khẩu khí phức tạp, “Em đố kị với Quân Mạc Tiếu.” Hắn là khí linh bất tử, chỉ cần có chủ nhân mới tiếp nhận, hắn vĩnh viễn ở trên Đại Lục tung hoành. Thế nhưng Diệp Tu, người sáng lập ra hắn cũng là người mang lại vinh quang cho hắn, cũng chỉ là một sinh mệnh có hạn, cuộc đời càng thêm có hạn. Hắn biết rõ tương lai của chính mình, trừ phi bị đào thải không đáng một văn, bị nung nấu đi đúc lại thành một thứ đồ khác, hắn chỉ có thể bị càng ngày càng nhiều người giật dây, hướng về phía bọn họ mà cống hiến, chiến đấu, đây chính là ý nghĩa tồn tại của hắn. Diệp Tu dẫn hắn đi tới cấp thần, cũng cơ hồ đỗ tuyệt độ khả thi của hắn, không ai cam lòng nung chảy một Thần khí có sức mạnh cùng vinh quang như vậy. Hắn có thể chấp nhận một tương lai như thế, thậm chí đã chuẩn bị xong tâm lí bị giao cho người khác vào một ngày nào đó, thế nhưng hắn chưa từng nghĩ ngày đó sẽ đến nhanh như vậy. Có thể hai người bọn họ đều không nghĩ đến rằng, người sẽ làm bạn hợp tác lẫn nhau mấy chục năm sẽ không phải là đối phương. “Có cái gì tốt để đố kị,” Diệp Tu gõ gõ trán Nhất Diệp, đối với lời nói tức giận như vậy của khí linh nở nụ cười, “Em là Đấu Thần, nhưng Quân Mạc Tiếu, cũng không biết sau anh có người nào khác có thể sử dụng không, có thể em ấy sẽ cùng anh chìm vào giấc ngủ say. Như thế em cũng đố kị?” Tiếng Nhất Diệp trầm trầm đáp “Vậy em liền đố kị hắn có thể cùng anh an nghỉ.” “Tiểu tử ngốc.” Diệp Tu nghiêng người, cho Nhất Diệp một cái ôm, “Anh rất xin lỗi vì không thể cùng em tiến lên. Quân Mạc Tiếu, em ấy là giấc mơ của người bạn thân của anh, là thời gian của bọn anh. Ngoại trừ anh không ai có thể hoàn thành và sử dụng em ấy. Anh nhất định phải lựa chọn, anh sẽ không để em ấy trên tay một kẻ bừa bãi nào đó.” “Thế nhưng em cùng em ấy không giống …” Nhất Diệp nghe thấy câu nói này cả người chấn động, vẻ bi thương lộ ra trong đôi mắt, muốn ngẩng đầu nhìn rõ vẻ mặt Diệp Tu bây giờ, nhưng cái ôm siết chặt của Diệp Tu ngăn cản hành động của hắn. Sau đó hắn nghe rõ từng lời tiếp theo của Diệp Tu. “Em là pháp sư chiến đấu mạnh nhất, em là giấc mơ của anh, là thời gian của anh. Anh không đành lòng nhìn em ấy đi theo người bạn thân của anh cùng ngủ say. Cũng như không muốn thấy, em muốn cùng anh ngủ say như thế. Diệp Tu buông tay ra, vẻ mặt Nhất Diệp Chi Thu hoảng hốt, không chịu được ấn đầu Diệp Tu xuống trước mặt, chặn lại trán hắn. “Diệp Tu, em …” Tâm Nhất Diệp Chi Thu khuấy động, những hạt Tiểu Kim Chúc kia lơ lửng xoay tròn trong hô hấp của hắn. Hắn cử động môi, không biết nên đáp lại lời bộc bạch ấy như thế nào, nhưng không nói gì hắn lại cảm thấy đôi môi run rẩy trống không, như là thiếu một thứ gì đó. Hắn liền dán vào đôi môi gần trong gang tấc kia. “A …” Mặc dù biết gia hỏa thẳng thắn mà kích động này khẳng định sẽ không thể nào bình tĩnh, sẽ có nhiều hành động nằm ngoài dự đoán của mọi người, Diệp Tu vẫn bị tập kích đến không ứng phó kịp. Đầu lưỡi ướt át của Nhất Diệp đã dán vào môi hắn, trượt ẩm ướt như là để gò má dính sát của hắn không thích ứng được sẽ đẩy ra. Nhất Diệp lại ôm ấp dính sát vào còn nhanh hơn hắn cự tuyệt. “Bọn em không giống như vậy, em và anh phải không giống nhau, em là chế tạo riêng của anh, em là từ tự tay anh rèn đúc, chúng ta cùng đi lên đỉnh cao vinh quang, chúng ta mới là thân thiết nhất … Cho dù chia lìa,” Nhất Diệp càng thêm vội vàng tìm đôi môi Diệp Tu, gần như là trùng hợp ở trên môi Diệp Tu nỉ non, như là đang thuật lại, hoặc như là đang tìm kiếm nghi vấn tán đồng của Diệp Tu, “So với người khác đều thân hơn, so với người khác đều khác.” Khế ước đã mất đi mang đến tâm linh tương thông, hiện tại tâm tình Nhất Diệp Chi Thu vui sướng kích động dẫn đến việc ở trên môi làm nũng, trực tiếp truyền đạt tới. Diệp Tu nhìn thấy con mắt Nhất Diệp Chi Thu lại bắt đầu nổi lên màu đỏ, điểm sáng nhỏ kia trôi nổi trong đôi mắt bóng loáng, có lẽ là mảnh kim loại vụn trong phòng vẫn chưa tiêu tan, có thể là Nhất Diệp chỉ đang thiêu đốt cảm xúc. Diệp Tu cứ như vậy nhìn hắn, thả lỏng sức mạnh ở trên cùi chỏ tay, tiếp nhận một nụ hôn làm càn. Tiếng nước ám muội pha lẫn trong tiếng mưa rơi lả lướt, hiện tại hắn ôm lấy thân thể quen thuộc như thế, mỗi một đường vân trên da cùng khớp xương, hắn đều đã tỉ mỉ sờ qua. Đây là Nhất Diệp Chi Thu. Diệp Tu thỏa hiệp, dung túng nhắm mắt lại. Nhất Diệp Chi Thu xốc áo Diệp Tu lên, ngửi được mùi thuốc lá phảng phất cùng mùi xà phòng khô ráo. Cổ tay áo, măng sét bởi vì lười biếng ngoan cố mà nhăn nheo, để áo sơ mi quấn quanh khớp xương cổ tay nhỏ gầy. Hắn mặc kệ đống vải vóc treo trên cánh tay Diệp Tu, đem thân thể trắng tái kia trực tiếp ôm vào lòng. Dáng dấp Diệp Tu thản nhiên bại lộ ra tựa như đang dâng hiến, làm hắn hận không thể tham lam âu yếm lấy nó. Thời điểm gan hắn to nhất cũng chưa từng xuất hiện cảnh tượng như vậy trong đầu. Hắn tự tin về sự sủng ái của Diệp Tu đối với hắn, nhưng dù sao Diệp Tu cũng để hắn kinh ngạc vì chính mình được hưởng dung túng quá nhiều. Liếm láp, hôn cắn, thâm nhập âu yếm, liều lĩnh xâm phạm, hắn cảm nhận được huyệt đạo Diệp Tu mấp máy ở lòng bàn tay, dùng hết khí lực mở rộng ra, bụng dưới run rẩy, tiếng thở dốc trầm thấp vang lên. Hắn như được một chiếc hộp tinh xảo thu nhận lấy. Chuyện này có thể khiến hắn ngủ ngon quên trời quên đất. Hắn tiến vào nơi chốn ẩm ướt ấy. “Mẹ nó … ” Trong miệng Quân Mạc Tiếu chầm chậm tuôn ra lời thô tục ý tứ sâu xa, nhìn chằm chằm vào dấu răng trên yết hầu Diệp Tu, không bình tĩnh nổi. “Tự nhiên đờ ra làm gì, ăn điểm tâm đi.” Diệp Tu cắn điếu thuốc lắc lắc hòm bạc trong tay, tựa xuống đệm. “Lão đại, ngày hôm qua tiểu tử kia rốt cuộc cùng anh là gì a …” “Chú không phải là đã biết rồi sao?” Diệp Tu kì quái nhìn ngược lại hắn. “Em? Lúc nào … Mẹ nó!” Quân Mạc Tiếu nhớ tối hôm qua đem valy giao cho Diệp Tu lúc trêu chọc. “Làm sao lại thần thần bí bí như vậy, lão đại, hắn không phải là nhân tình đấy chứ?” Nhất Diệp Chi Thu thất lạc nhiều ngày rốt cuộc cũng bình an quay lại Luân Hồi rồi! Trên dưới Luân Hồi đều thở phào nhẹ nhõm. Nhất Diệp Chi Thu khiến bọn hắn hao tổn rất nhiều để kéo về, là hạt nhân tương lai của bọn hắn, không thể có bất kì thương tổn nào. Luân Hồi thoát khỏi tình trạng căng thẳng, quyết định không truy cứu lí do hắn rời đi. Nhất Thương Xuyên Vân cầm theo súng hướng về bãi bắn bia, Nhất Diệp Chi Thu vắng mặt nhiều ngày dĩ nhiên đến sớm hơn hắn một chút. Hắn rất ít khi nhìn thấy tên gia hỏa này chăm chỉ luyện tập như thế, lòng hiếu kỳ khiến hắn tiến lên phía trước giao lưu cùng người đồng đội tiếp xúc không nhiều. “Chào, không nghĩ tới anh cũng sẽ đến luyện tập sớm như vậy.” Nhất Diệp Chi Thu thu tay lại đứng yên, có chút thẹn thùng hướng hắn cười cười, “Tôi chỉ là chưa quen đường, không tìm được đích đến.” “Từ từ rồi anh sẽ quen.” Nhất Thương Xuyên Vân thân thiện duỗi ra một cánh tay, “Vẫn chưa nói với anh, hoan nghênh gia nhập Luân Hồi.” “… Cảm ơn.” Nhất Diệp Chi Thu nắm chặt lấy cánh tay ấy, “Tôi sẽ cố gắng.” Ngày càng cố gắng. Sáng sớm rời khỏi Hưng Hân, Diệp Tu buồn ngủ đứng trên mũi tàu tràn đầy mùi bùn đất sau cơn mưa, đưa hắn lên cảng thuyền khách. Hắn chặt chẽ bao bọc, che lại chính mình dưới lớp hóa trang dễ thấy, do do dự dự đạp lên con thuyền tam bản, nhìn Diệp Tu đang ngáp liên thiên. “Lập tức lái thuyền, đi lên sớm một chút. Thuận buồm xuôi gió.” Nhất Diệp Chi Thu dùng thanh âm kì quái đáp lại, bước hai bước, lại quay đầu lại, “Em sau đó, có phải là trên võ đài mới có thể gặp anh?” “Nghĩ lung tung gì đấy, Luân Hồi cũng sẽ không nhốt em lại đâu.” Diệp Tu vỗ vỗ khuôn mặt hắn được giấu bên trong mũ, “Bất quá anh cũng rất chờ mong, có thể gặp em trên võ đài.” “Không gặp mới tốt,” Nhất Diệp thấp giọng lầm bầm, “Em không muốn ra tay với anh một chút nào.” “Tiểu tử ngốc.” Diệp Tu lần thứ hai gọi hắn như vậy, hồi tưởng lại buổi tối vừa qua, Nhất Diệp Chi Thu không nhịn được bị thanh âm này khiến bản thân hồi hộp lên, “Cùng nhau chiến đấu một trận, cũng không phải là đứng chung một chỗ à. Anh nhưng là rất chờ mong, ngày mà có thể dùng hết sức đánh em một trận.” Nhớ tới cuộc khiêu chiến của Hưng Hân cùng gia đời, Nhất Diệp Chi Thu có chút nhe răng trợn mắt nhức nhối, hắn càng đứng thẳng lên “Sẽ không để anh có cơ hội đâu. Một ngày nào đó em nhất định sẽ chiến thắng anh, chiến thắng Quân Mạc Tiếu.” Diệp Tu phốc phốc cười, trong miệng bay lên một ngụm lại một ngụm khói, “Được, anh chờ đến ngày đó.” Nhất Diệp Chi Thu nhìn khóe mắt vì cười mà nheo lại của hắn, nhịn không được giật lấy điếu thuốc trong miệng hắn, ở trong làn khói trao nhau một nụ hôn đầy mùi thuốc lá. “Sẽ không để anh thất vọng đâu.” Nhất Diệp Chi Thu không đem điếu thuốc trả lại cho hắn, thời điểm quay đầu đi lên mũi thuyền, hắn học theo dáng vẻ Diệp Tu hút một hơi, động tác vụng về khiến mùi thuốc lá cay đắng đọng lại trên cuống lưỡi. Hắn ngậm lấy mùi vị cay đắng ấy, le lưỡi một cái, rồi lại nở nụ cười. Đuổi theo hắn, sau đó vượt qua hắn. Sẽ có một ngày. Đến sau khi, chính mình hướng về đích, cũng trở thành vinh quang của Diệp Tu chứ? ———————————————————————- 1. Cho rằng Nhất Diệp Chi Thu một đi không trở lại, Luân Hồi trên dưới đều lo lắng sợ hãi nửa tháng trời, rốt cuộc cũng chờ được đến khi ôm thương bé ngoan Nhất Diệp Chi Thu. “Trở về là tốt rồi.” Im lặng một chốc, Chu Trạch Khải chỉ nói ra một câu tổng kết như vậy. Giang Ba Đào một phát bắt được tay Nhất Diệp, “Đúng vậy đúng vậy, trở về là tốt rồi, lần sau đi … Đây là cái gì?” “Diệp Tu để tôi mang về.” Nhất Diệp lúng túng thu lại tay mình, để lại tờ giấy trên lòng bàn tay, “Anh ấy nói, khụ, đây là phí sửa chữa của tôi, để tôi mang cho các người chi trả.” “…” Hai ngày sau Diệp Tu nhận được tài liệu kim loại hiếm gấp đôi số lượng mình tiêu tốn. Hắn đối với ánh mắt phức tạp một lời khó nói hết của Quân Mạc Tiếu, an nhiên mà đem đồ vật phân loại ra, trong miệng còn đang cảm thán, “Ai, tài đại khí thô, đúng là tốt.” 2. “Vì lẽ đó lão đại,” Quân Mạc Tiếu hậu tri hậu giác nhìn Diệp Tu, “Buổi tối ngày hôm ấy hắn tới là đi bắt gian à.” “… Chú hiểu như vậy cũng được.” “Em đúng thật là vô tội nha.” Quân Mạc Tiếu đắc ý rung đùi thở dài. Qua một lát. “Ôi chao, ai đúng rồi, nghĩ như thế nào hắn cũng đã là người cũ đi, nếu là bắt gian thì là em mới đúng phải không?” “… Chú vẫn là đừng nên hiểu như vậy.” 3. Thời đại này thực tế cỡ nào a, ngay cả khí linh cũng bắt đầu yêu cầu ngày nghỉ định kì rồi. Khí linh thời đại này, thực sự là khó hầu hạ a. … Có điều là khí linh của một người, có ngày nghỉ, cũng có thể đi đâu đây? Đội viên Luân Hồi nghi hoặc. END
Diệp hạ nhất chi mâu, danh vi Khước Tà, Thu lai vô sinh giả, danh viết Đấu Thần! Thời gian là hữu hạn, mọi vật theo thời gian mà biến đổi, con người cũng vì đó mà đổi thay. Nói cho cùng, chẳng có con người nào thoát được móng vuốt của thời gian, chỉ khác ở chỗ mỗi người níu giữ thời gian của mình như thế nào mà thôi. Là một tuyển thủ chuyên nghiệp - vốn là công việc có tuổi nghề rất ngắn, Diệp Tu hiểu rõ thời gian tàn khốc với con người như thế nào. Ở cái độ tuổi mà người ta bắt đầu ổn định cuộc sống, thì những người như anh đã phải lui về sau ánh đèn, nhường cơ hội cho những người trẻ tuổi hơn, cho một thế hệ khác tiếp nối bước chân mình. Diệp Tu cũng đâu khác, chỉ có điều, ở con người anh, dù là 18, 25 hay 27 tuổi, vẫn luôn tồn tại một thứ ánh sáng rực rỡ của đam mê, của sức mạnh, của Vinh Quang, của chính bản thân anh - như vầng dương chói lòa giữa vũ trụ mênh mông sâu thẳm, độc lập mà ngạo nghễ sáng ngời. Năm anh 16 tuổi, game Vinh Quang chính thức ra mắt. Vào đêm đông năm ấy, Diệp Tu cùng Tô Mộc Thu - khi ấy vẫn còn là hai đứa trẻ, đặt những bước chân đầu tiên trên con đường tiến tới đỉnh Vinh Quang. "Một tháng, Vinh Quang mở cửa được một tháng. Nhất Diệp Chi Thu của Diệp Tu đã trở thành một người khá nổi tiếng trong trò chơi, bởi vì trên đấu trường, cậu luôn vẫn duy trì thành tích đấu đơn toàn thắng. 3685 trận, 3685 chiến thắng." trích chương 2 ngoại truyện "Toàn Chức Cao Thủ" - Đỉnh Vinh Quang Vị Đấu Thần ấy đã lừng lẫy tiếng tăm từ thuở sơ khai của Vinh Quang. Dẫu rằng lúc ấy có lẽ chẳng mấy ai hay người này chỉ mới là một cậu bé chưa đến tuổi trưởng thành. Càng có lẽ chẳng có ai, ngay cả chính Diệp Tu, cho rằng Vinh Quang sẽ gắn chặt với cuộc đời của anh suốt 10 năm sau và hơn thế nữa. Đối với anh lúc đó, Vinh Quang mở ra như một chân trời mới lạ, như một cánh cửa lạ kì dẫn dắt anh đến những niềm đam mê mới mà anh chưa bao giờ cảm nhận. Sự đam mê ấy thắp lên một ngọn lửa trong anh, cháy bừng mạnh mẽ từ đó về sau, chẳng bao giờ vụt tắt. Năm 18 tuổi, Diệp Tu - lúc này đã trở thành đội trưởng chiến đội Gia Thế - giành về cho đội mình chiếc cúp quán quân đầu tiên của giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp. "Vinh Quang! Trên màn hình lóe ra hai chữ lớn, đối với mỗi người chơi game Vinh Quang mà nói là hai chữ cực kỳ quen thuộc. Nhưng trong màn hình lần này, ý nghĩa của hai chữ không chỉ là một trận PK thắng lợi ở đấu trường. Đây là thắng lợi của một trận chung kết, có nghĩa là một tân vô địch đã sinh ra. Mùa giải đầu tiên của liên minh Vinh quang, tổng quán quân chung cuộc – chiến đội Gia Thế!" trích chương 4 ngoại truyện "Toàn Chức Cao Thủ" - Đỉnh Vinh Quang Một năm, hai năm rồi ba năm, Diệp Tu cùng đồng đội của mình gây dựng nên vương triều của Gia Thế, từ một chiến đội xuất thân từ một tiệm net bé nhỏ trở thành đội mạnh nhất Liên minh chuyên nghiệp. Sách giáo khoa Vinh Quang, Vinh Quang đệ nhất nhân, Đấu Thần,... những cái tên người khác gọi anh cũng xuất hiện từ dạo ấy. Tốc độ thao tác vô cùng cao, tài năng xử lý xuất chúng cùng bộ óc chiến thuật nhạy bén đã tạo nên vị đại thần Diệp Thu - con người mạnh mẽ và đáng gờm nhất trong liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp. Nhưng anh cũng chẳng gắn bó với Gia Thế mãi. Năm 25 tuổi, tuyển thủ Diệp Thu của chiến đội Gia Thế tuyên bố giải nghệ. "Diệp Thu rời đi. Tô Mộc Tranh đứng ở cửa lớn câu lạc bộ, cô vẫn nhìn Diệp Thu suốt quãng đường cả khi bóng lưng hắn biến mất. Hắn không ngừng quay người vẫy tay với cô, nước mắt Tô Mộc Tranh sớm rơi đầy mặt. Không nhiều lời từ biệt, Diệp Thu tổng cộng chỉ nói tám chữ 'Nghỉ ngơi một năm, sau đó trở về.'" trích chương 2 "Toàn Chức Cao Thủ" Nghỉ ngơi một năm, sau đó trở về. Trong con người này, vốn chưa từng có suy nghĩ từ bỏ. Gia Thế, có thể rời đi. Nhất Diệp Chi Thu, có thể chấp nhận giao lại cho người khác. Nhưng còn Vinh Quang, còn cúp quán quân, anh chưa từng bỏ cuộc. Giải nghệ, với Diệp Tu mà nói, cũng chỉ là ngừng lăn lộn trong giới chuyên nghiệp một năm. Một năm này, anh quay về "nghỉ ngơi" trong game online, cùng Quân Mạc Tiếu nhấc Ô Thiên Cơ vẫy vùng thiên hạ. Giết quái, đánh boss, giật kỷ lục phó bản, nâng cấp Ô Thiên Cơ, trở thành tán nhân duy nhất tồn tại trong Vinh Quang, Diệp Tu một lần nữa khẳng định sức mạnh của mình, rằng trình thao tác của anh chưa hề giảm sút, rằng khả năng của anh chưa bị thời gian mài mòn, rằng anh vẫn quyết tâm truy cầu ngôi vị đỉnh cao chưa một phút giây nào quên lãng. "'Chắc là vậy nhỉ? Nếu muốn tinh thông cách chơi tán nhân này, ắt phải thấu hiểu và thành thạo tất cả các nghề, dựa vào thực lực của Quân Mạc Tiếu, Diệp Thu đảm bảo là kẻ được chọn đầu tiên.' Đây là lời bình của Vương Kiệt Hi thuộc chiến đội Vi Thảo. 'Tán nhân không phải nghề mà người mới có thể khống chế được. Còn người có thể khống chế đến mức này, chắc chắn là Diệp Thu, tôi tin chính là cậu ta.' Là đội trưởng Hàn Văn Thanh của Bá Đồ. 'Ừ, là Diệp Thu nhỉ… Bởi vì… lợi hại quá mà…' Câu trên đến từ Chu Trạch Khải của Luân Hồi. 'Lúc ấy, tất cả đại thần trong giới chuyên nghiệp đều có mặt, người có thể đánh với tôi đến trình độ này, dùng phương pháp loại trừ là biết ngay, đó chính là Diệp Thu.' Đây là câu trả lời của Hoàng Thiếu Thiên, hắn là người được phỏng vấn quan trọng nhất, ai bảo hắn là người sau cùng đấu với đối phương chứ." trích chương 452 "Toàn Chức Cao Thủ" Thực lực của Diệp Tu không chỉ được ba công hội lớn, người chơi khu 10 cũng như Thần Chi Lĩnh Vực, mà còn toàn bộ giới chuyên nghiệp công nhận. Rõ ràng, anh chưa từng, hoặc có lẽ là chưa hề cho phép bản thân mình trượt phong độ. Anh vẫn vậy, vẫn cố gắng, vẫn trao toàn bộ thời gian, công sức, tình yêu của mình cho Vinh Quang. Để cuối cùng, anh cất bước trở về. Làm trọn lời hứa năm xưa với Tô Mộc Tranh, cũng là lời hứa với chính lòng mình. Năm 27 tuổi, Diệp Tu dẫn dắt Hưng Hân tiến vào Liên minh. Chiến đội mới, người mới, đội viên thiếu thốn kinh nghiệm, cơ sở vật chất chẳng so được với những câu lạc bộ lớn. Chỉ có trái tim nhiệt thành cháy bỏng vì Vinh Quang, và niềm truy cầu quán quân mãnh liệt. "'Hưng Hân đoạt quán quân, việc này với nhiều người là bất ngờ cực lớn. Bản thân các anh cảm thấy thế nào?' MC đặt câu hỏi với đội trưởng Diệp Tu của Hưng Hân, cũng là cựu đội trưởng của chiến đội Gia Thế. 'Gia Thế rất mạnh, nhưng Hưng Hân đã chiến thắng. Chúng tôi là quán quân. Đây là vinh quang thuộc về chúng tôi.' Diệp Tu nói." trích chương 1052 "Toàn Chức Cao Thủ" Một chiến đội khởi đầu với vô vàn sự khinh miệt, một chiến đội bị ví von là tôm là tép, vậy mà lại chiến thắng được cả một chiến đội từng xưng bá trong quá khứ, cùng nhau dấn thân vào Liên minh chuyên nghiệp. Đó là vinh quang thuộc về Hưng Hân. Đó là vinh quang thuộc về anh, Diệp Tu. Chẳng cần nói rõ, ai cũng hiểu vai trò của Diệp Tu ở Hưng Hân quan trọng như thế nào. Anh là một người đội trưởng, một người thầy, một vị chiến thuật gia, và là một người đồng đội vô cùng thiết yếu. Cùng Tô Mộc Tranh, Phương Duệ, Ngụy Sâm, Kiều Nhất Phàm, Đường Nhu, Bao Vinh Hưng, La Tập, An Văn Dật, Mạc Phàm, anh thẳng tiến một đường đến trận tổng chung kết mùa 10, còn dựng nên một kỷ lục đáng gờm ghi danh sử sách Vinh Quang liên kích 45 trận solo toàn thắng. Đó là khả năng của Vinh Quang đệ nhất nhân! Đó là thực lực của sách giáo khoa Vinh Quang! Đó là sức mạnh của một vị chiến thần! Dẫu cho năm tháng qua đi, dẫu cho dòng đời xuôi ngược, Diệp Tu vẫn như vậy, vẫn mạnh mẽ, vẫn quyết tâm, vẫn một trái tim nhiệt huyết chẳng lụi tàn. "Tựa như thời gian với anh chỉ là một con số." Diệp Tu, xin hãy mãi cứng rắn như thế, để mãi có thể giữ lấy Vinh Quang của riêng mình. Truy cầu chí hướng, vùng vẫy tứ phương, cường giả tung hoành. - Nguồn Diễn đàn Toàn Chức Cao Thủ Viết xuống "Hình tượng idol Diệp Tu trong lòng tôi!" không dễ, mọi người tán dương chính là động lực để tiểu biên tiếp tục kiên trì viết tiếp! Hẹn gặp lại a... Nguồn TIÊN HIỀN THƯ VIỆN
nhất diệp chi tu