🦓 Giáo Sư Quá Dùng Sức

Vào ngày 13/10, bệnh nhân được chuyển viện, chăm sóc một thời gian trước khi đủ điều kiện sức khỏe để trở về Bỉ. Sau 4 tuần được điều trị, chăm sóc tích cực, bbệnh nhân đã vượt qua cơn nguy kịch một cách ngoạn mục và đang tập phục hồi chức năng. Đánh giá - Tự đọc phần có thể em cha biết .. đờng sức từ ở 2 đầu của nam châm . - Thông báo cho HS biÕt quy íc vỊ ®é mau tha cđa ®êng søc từ biểu thị cho sự mạnh yếu của từ trờng tại mỗi điểm . - Tổ chức cho học sinh báo cáo , trao đổi kết quả giải bài tập vận dụng trên VIỆT NAM CHỐNG DỊCH NHỜ KINH NGHIỆM VÀ SỰ NGHIÊM được phát hiện ban đầu từ nhóm truyền giáo - và sự nổi lên của biến chủng virus mới sẽ đặt dấu chấm hết cho may mắn trong quá khứ của Việt Nam. kể từ khi dịch Covid-19 bùng phát, với mục tiêu đảm bảo sức THỜI GIAN VÀ ĐỊA ĐIỂM NHẬN HỒ SƠ: - Thời gian: từ ngày 26/8/2019 đến hết ngày 06/9/2019 (Sáng từ 9h đến 11h, chiều từ 15h đến 17h, từ thứ 2 đến thứ 6). - Địa điểm: Tại Phòng Tổ chức Hành chính - Ban Thời sự, Đài Truyền hình Việt Nam. Địa chỉ: Số 43 Nguyễn Chí Ngày 16/9/2022, tại thành phố Đồng Hới, Trung tâm Nghiên cứu quản trị tài nguyên vùng cao (CEGORN), Chi cục Kiểm lâm tỉnh Quảng Bình và UBND huyện Tuyên Hóa cùng phối hợp tổ chức hội thảo "Tổng kết mô hình Hợp tác quản lý, bảo tồn voọc gáy trắng khu vực quy hoạch rừng đặc dụng huyện Tuyên Hóa - Định 2. Các yếu tố cơ bản của quá trình sản xuất. a. Sức lao động - Khái niệm: Là toàn bộ những năng lực thể chất và tinh thần của con người được vận dụng vào quá trình sản xuất. - Phân biệt sức lao động với lao động: + Sức lao động: là khả năng của lao động. Trong suốt tiết học, giáo viên cũng nên dùng phương pháp thi đua khen thưởng để động viên các em, mỗi một nội dung cho các tổ thi đua với nhau, giáo viên nhận xét khen thưởng sẽ tạo nên sự tranh đua, gắng sức tập luyện. Nói một Bộ luật Hình sự nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam 1999 (sửa đổi, bổ sung 2009)/Chương XII Tội giết người do vựơt quá giới hạn phòng vệ chính đáng; tạm giam hoặc đang bị áp dụng biện pháp đưa vào cơ sở giáo dục; h) Thuê gây thương tích hoặc gây Ngành giáo dục tăng cường công tác truyền thông, phối hợp chặt chẽ với ngành y tế để hoàn thành chỉ tiêu, kế hoạch tiêm chủng vaccine phòng COVID-19 cho trẻ em, học sinh, sinh viên. Vietnamplus Sở hữu trí tuệ Quy định sử dụng RSS Hỗ tr Cấm sao chép dưới mọi hình UAcX. Mở đầu hay kết thúc vẫn là câu chuyện tình yêu, câu chuyện về những vui buồn nhưng lại là tình cảm thầy trò. Có một chút nhún nhường lại mang theo cả sự cưng chiều, liệu tình yêu này có thể bền lâu, có sự hòa hợp bổ khuyết cho nhau. Tôi Thầy, có phải thầy để ý em rồi phải không? Thầy Em nghĩ hay quá nhỉ. Tôi Vậy thầy tới trêu chọc em làm gì? Thầy Trùng hợp tôi có hứng thú. Hơn nữa, tôi cũng không có ý định từ bỏ hứng thú này. Tôi …………………Nguồn Tags Mới cập nhật Fan tương tác Có thể bạn sẽ thích Tổng Tài Hắc Đạo Độc Sủng Tàn Thê 2443 lượt đọc Ai Nói Tôi Kết Hôn 6122 lượt đọc Đành Buông 791 lượt đọc Chính Là Không Ly Hôn 4456 lượt đọc Demonica 618 lượt đọc Phong Hành Trì Thượng 1718 lượt đọc Số truyện 4 Số từ 437696 từ Tham gia 3251 Xem thêmCùng tác giả Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết Ngôn Tình điểm Thể loại Cổ đại, hài, cung đình, sạch, nữ phẫn nam trang, sư đồ luyếnSố chương 50Convert PoisonicEdit+ Beta Tử LinhThái tử đương triều thích nhất là khi được người khác hỏi cách Lưu tủ sách Phải Mau Lấy Chồng Thôi Ngôn Tình điểm Một tác phẩm hay được viết bởi Mã Giáp Nãi Phù Vân,truyện Phải Mau Lấy Chồng Thôi được đánh giá cao trong dòng truyện ngôntình sắc hiện nay. Mở đầu rằng bạn gả hay là không gả; mẹ bạn ở chỗ Lưu tủ sách Tam Sơ Ngôn Tình điểm Nội Dung Truyện Tam SơMỗi ngày một tin tức giải tríHôm nay tung cho mọi người ba tin cực sốc1. Chủ tài khoản weibo làm đẹp với mười hai vạn fan, bình thường cực kỳ ít Lưu tủ sách Truyện đề cửĐô thị 「Kỳ Huyễn」Thiên Tài Triệu Hồi Sư 「Tiên Hiệp」Tiên Tuyệt 「Tiên Hiệp」Vạn Đạo Long Hoàng 「Trò Chơi」Chuông Gió 「Võ hiệp」Ta Muốn Làm Thiên Đao 「Đô Thị」Giậu Mồng Tơi Năm Ấy 「Huyền Huyễn」Phi Thăng Chi Hậu 「Tiên Hiệp」Cầm Đế 「Tiên Hiệp」Ma Long 「Tiên Hiệp」Phong Nghịch Thiên Hạ Thời gian cứ như vậy trôi qua một tuần, thời tiết cuối thu chuyển lạnh, đứng trên sân vận động trong giờ thể dục nhìn cô giáo làm mẫu động tác, do buộc tóc lên hết mà gió lần lượt táp vào mặt khiến tôi phải nhảy mũi vài Hân vỗ lưng tôi “Ơ, ai mà nhớ cậu dữ vậy.”Mặc kệ cậu ấy tôi chẳng thèm quan tâm, bắt đầu động tác khởi động, trước kia học thể dục đều tập ở trong phòng, chẳng biết hôm nay cô giáo bị động kinh gì mà kêu chúng tôi ra ngoài sân xong hai tiết, bụng tôi lấp đầy gió, đi đến lan can lấy balo đi xuống canteen ăn cơm ót đột nhiên bị đập mạnh, tôi ôm đầu đau đến nước mắt lưng tròng, một trái bóng lặng lẽ lăn về phía nó! Tôi nhìn xung quanh có vài đám con trai tụ tập, một tên đứng ở kia vẫy tay với tập trung nhìn kỹ, lại là tên lớp trưởng mắt thở không ra hơi, tâm tình gần đây rất tệ do chuyện của Tô Tín còn gặp mấy tên này làm tôi phải lao tâm lao Hân và Lâm Tĩnh cho là tôi gặp người quen, tôi khoát tay bảo bọn họ đi trước không thèm để ý bọn họ đứng đó giậm chân với tôi cả nửa bọn họ đi xa, tôi đi đến chỗ trái bóng, chuẩn bị tư thế dồn hết sức đá trái bóng đi, kết quả lại đá trượt, chuyển thành đá bay chiếc giày Cavans ra ngoài, bay đúng vào chính giữa sân con trai nhìn tôi biểu diễn mà la làng “Woa, bóng tốt!” sau đó thì cười sặc nháy mắt, bà đây thật muốn trốn vào một bụi rậm nào đó…Hôm nay tôi mặc đồ màu trắng, một chân nhảy nhót trên nền cỏ xanh y như một con thỏ, tiếng cười càng lúc càng lớn, lũ con trai chính là lũ phiền lũ con trai đó có Cố Hành Chỉ nhưng mà cậu ta không có cười, chỉ dùng đôi mắt lạnh nhìn hung tơn trợn mắt nhìn cậu ta, cấp trên gặp nạn không qua giúp mà còn coi là chuyện vui?Nhìn tôi một lúc, cậu ta khom lưng nhặt giày rồi đi về phía tôi, giờ phút này nhìn cậu ta thuận mắt biết ta vứt giày xuống cạnh chân tôi rồi đi về phía sau nhặt trái bóng lên, tôi ngồi chồm hổm xuống mang giày vào mà trong lòng rạo còi của thầy thể dục lớp bọn họ vang lên báo giờ tan lớp, Cố Hành Chỉ đi tới bên cạnh tôi ngừng lại hai giây, nói vọng từ trên đầu tôi xuống “Đứng đây chờ tôi.”-Bọn Cố Hành Chỉ giải tán, cậu ta lập tức đi về phía tôi, đứng trong gió lạnh mà tôi run lẩy tôi như vậy mà cậu ta tươi cười nói “Trái bóng lúc nãy là tôi đá.”“Gì?” Tôi giân dữ “Không có gì sao tự nhiên đá banh vào đầu tôi?”“Uhm.” Cố Hành Chỉ thở ra “Muốn làm cậu thức tỉnh.”Tôi không hiểu cậu ta đang nói cái gì “Cái gì? Vừa rồi tôi không có ngủ gật mà đứng thẳng thế mà.”Cố Hành Chỉ im lặng tỏ vẻ bất đắc dĩ “Để bày tỏ xin lỗi, tôi mời cậu ăn trưa.”Câu nói này tôi thích nghe nè “Tốt!” Tôi vui vẻ mang lại balo đi với cậu ăn là một nơi rất thần kỳ, ở chỗ này, người nào cũng có thể gặp, chuyện gì cũng có thể xảy dụ như tôi ngồi yên chờ Cố Hành Chỉ mua cơm, nhìn xung quanh thấy Tô Minh Á và La Lỵ đang vai kề vai, tay nắm tay đi dù biết hai người họ có thể quen nhau nhưng cái tôi kinh ngạc là họ phát triển nhanh như vậy, xem ra đồng chí La Lỵ mang hình dáng Loly mà mánh khóe lại thuộc hàng cao Lỵ thấy tôi, buông Tô Minh Á ra chạy lại kéo tôi, cao giọng kêu “Chị dâu!”“………..” Kiểu xưng hô này quá thâm thúy, tôi phải sử dụng mười mấy giây suy nghĩ mới nói được “Gọi tôi chị dâu làm gì?”La Lỵ nháy nháy mắt “Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo có chứ sao. Vai vế là điều không thể quên!”Tôi bắt đầu nhức đầu “Được rồi, đừng gọi tôi là chị dâu, chị dâu này đã khuất xa trên sườn núi rồi. Chị dâu đây dùng hôn nhân thất bại của mình đổi lấy hạnh phúc của em và tiểu Tô Tô.”La Lỵ trợn to mắt “À, thì ra đây chính là một trả thù một trong truyền thuyết đây.”Tôi biết La Lỵ đang ám chỉ cái gì, ba tháng trước, cô nhóc này vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện tôi và Tô Minh Á, chỉ là cô nhóc này khá thông minh, nói trúng tim đen, lòng tôi lại bắt đầu đau âm cười cười nói sang chuyện khác “Lại cúp học? Em học lớp mười hai rồi đấy.”La Lỵ lầm bầm “Em tranh thủ buổi trưa đến ăn cơm với tiểu Tô nhà em, chị còn không coi trọng em. Gần đây em luyện công sắp chết rồi…”Vừa lúc Tô Minh Á đi tới, cậu mỉm cười hỏi “Kỳ Nguyệt, một mình?”Tiểu Tô đúng là một mỹ nam, nhìn cậu cười mà trong lòng tôi dễ chịu đi nhiều, tôi lắc đầu “Tôi đi cùng tiểu Cố.”“Uhm. Vậy chúng tôi đi mua cơm trước.” Cậu cười dịu dàng rồi kéo La Lỵ nhìn bóng lưng hai người họ mà tâm tình tốt một chút, thế gian này có người chia lìa cũng sẽ có người bên nhau, tội gì tôi phải ăn năn hối hận chứ?Cố Hành Chỉ bưng đồ tới, còn mang cho tôi một đĩa cà chua anh cười “Sao cậu biết tôi thích ăn cà chua?”Cậu ta húp một muỗng canh, bình tĩnh nói “Lúc học tiểu học cậu đã thích ăn cà chua.”“A ha ha ha, thì ra tiểu học cậu đã thích tôi rồi.” Tôi không biết xấu hổ suy đoán “Mà sao cậu lại trễ một năm, không phải muốn học cùng trường với tôi đó chứ.”Cố Hành Chỉ để muỗng xuống “Đó là chuyện không thể nào, gặp được cậu tôi cũng rất kinh ngạc.” Cậu gắp đồ ăn vào trong chén tôi rồi hỏi tiếp “Buổi chiều cậu có tiết không?”“Không có.”“Ba giờ chiều qua chỗ tôi, tôi có việc nhờ cậu.”Tôi nhét miếng cà chua vào miệng, cố ra vẻ kinh ngạc nói “ Woa, không phải cậu muốn thổ lộ với tôi đó chứ.”“Đừng nghĩ nhiều.”-Vốn tính toán buổi chiều ngủ một giấc tới tối, nhưng tới ba giờ vẫn phải ép mình thức dậy, sửa soạn đi đến chỗ hẹn, đến nơi Cố Hành Chỉ đã đứng đó chờ vẫy tay với cậu, cậu cũng nhìn thấy tôi từ từ mà đi hỏi “Nhờ tôi cái gì?”“Theo tôi đi học.”Mẹ nó! Từ bỏ giấc ngủ trưa quý báu để theo cậu đi học? Tôi muốn quay đầu đi về, cậu ta kéo tay tôi không cho tôi đi, giọng nói cậu nghiêm túc “Hôm nay không đi, cậu sẽ hối hận.”Thấy Cố Hành Chỉ ăn nói mơ hồ như vậy tôi cũng chột dạ, đi theo cậu ta tới phòng lớn bọn con trai đều biết tôi, Cố Hành Chỉ tìm một chỗ cho tôi ngồi trưởng mắt kiếng lại gần “Sư mẫu, chị tới làm công tác kiểm tra sao?”“Uhm.” Tôi phối hợp diễn xuất với cậu ta gật đầu “Chính là tới làm công tác kiểm tra…..”Tôi còn chưa nói xong đã thấy Tô Tín cầm tài liệu đi vào phòng học, anh đi lên bục giảng mở tài liệu chưa hề ngẩng đầu một lần, nhìn anh mà tôi cảm giác lòng mình như muốn nhảy ra muốn lao ra khỏi phòng học mãnh liệt hơn bất cứ lúc hận mình không có tiền đồ, đã qua nhiều ngày như vậy mà vẫn không dám đối mặt với anh?Cố Hành Chỉ ngồi xuống bên cạnh tôi, giọng nói nhẹ nhàng như đang dụ dỗ một người bạn nhỏ “Thả lỏng.”Tô Tín nhìn tài liệu xong đưa mắt quan sát lớp, khi anh nhìn tới tôi thì dừng lại mấy giây rồi nhìn chỗ khác, sắc mặt vẫn không cố gắng rất cố gắng muốn nắm bắt được hcút đau lòng hay tức giận trên mặt anh, nhưng không có, hoàn toàn không có. Tâm trạng vốn đang ngổn ngang cũng đã bình tĩnh lại, đúng vậy, chỉ là mình tự đa tình vào học vang lên, Tô Tín bắt đầu giảng bài, giọng nói vẫn từ tốn dễ nghe, tôi không muốn nhìn anh, Cố Hành Chỉ đưa tôi tờ giấy nháp để tôi vẽ tranh trong lúc buồn vẽ vòng tròn trên đó, vẽ đầy rồi xé toang nó lại lấy tờ khác vẽ tiếp, ngay cả tôi cũng không biết mình đang phát tiết cái Hành Chỉ nhìn sang tôi thuận tiện nhìn tôi đang vẽ cái gì, cậu giựt lấy tờ giấy rồi vẽ vẽ trên lát sau, cậu trả lại tờ giấy cho tôi, tôi cúi đầu nhìn, mỗi vòng tròn đều bị cậu ta thêm bớt thành những khuôn mặt tươi cười, tất cả đang nhìn tôi với khuôn mặt toe toét rất chân thành tha lòng tôi khá cảm động, tôi viết “Cám ơn” rồi đưa tờ giấy cho Hành Chỉ nhận lấy rồi viết tiếp bốn chữ đơn giản “Vui vẻ là được.”Tôi và cậu ta cứ truyển qua truyền lại như vậy rất giống thời tiểu học. Trên bục giảng đột nhiên không còn tiếng nói, tôi ngẩng đầu nhìn lên bảng, sắc mặt Tô Tín rất u ám, anh quay lên bảng viết chữ, lực viết anh khá lớn, có thể nghe được âm thanh ma sát của tấm bảng và viên viết được một công thức mà viên phấn trên tay anh gảy lìa, trái tim tôi cũng theo tiếng động đó mà nhảy lên, Tô Tín cúi đầu đặt viên phấn về cái rãnh, quay người lại nói với lớp “Hôm nay trong người thầy không khỏe, thời gian còn lại mọi người có thể tự học, muốn về thì về.”Anh nói xong thì đi bước khỏi lớp, bước chân rất nhanh, trong lớp nhanh chóng ồn ào nhìn cả lớp rồi nhìn qua Cố Hành Chỉ, khóe miệng cậu ta như chứ đựng ý nói của anh là thật, cảm xúc của anh cũng là thật, tôi có thể nhìn nên, Tô Tín vẫn còn để ý tới tôi, vẫn còn, vẫn là người dễ thỏa mãn, bắt đầu rạo rực trong ký túc xá, Tân Hân và Lâm Tĩnh đều đi ra mình tôi với máy vi tính đối mặt với bầu trời tối đen, máy vi tính không hề nhìn hình bóng mình trên màn hình tối đen, bắt đầu suy nghĩ lại bản thân mình, anh để ý mình thì sao? Cũng chỉ là giống mình, sau khi chia tay mấy ngày thì tâm trạng không ổn, qau một thời gian ngắn sẽ phai nhòa đi trời tối đen, Lâm Tĩnh và Tân Hân đi dạo cũng đã trở Hân đưa cho tôi đôi bao tay len màu hồng “Tiểu Nguyệt Nguyệt, trái tìm đừng có đóng băng nha, chị mua cho cưng bao tay nè, lấy tình cảm của chị bao bọc sưởi ấm lòng cưng.”Tôi thật muốn ghê tởm, quyết định xem thường cắn tay cậu Hân la toáng lên “Chó cắn Lã Động Tân.”Tôi nhanh chóng phản bác “Con chồn đi chúc tết.”“Bà đây ngậm bồ hòn làm ngọt vậy.”“Đồ ác phụ.”“Mang hòa thượng ra mà đánh đầu hói!”“Thôi đi, con khỉ đòi đi học.”Tân Hân kết thúc “Được được được, Kỳ Nguyệt văn chương tài cao, tớ không nói lại cậu, cậu tha cho tớ đi, là tớ tự chuốt phiền phức!”Điện thoại trên bàn run lên, tôi cầm điện thoại miễn cưỡng trả lời.“Alo? Ai đó?”“Kỳ Nguyệt, xuống đây.”Giọng nói của Tô Tín không tỉnh táo như thường ngày làm tôi rất lo lắng, tôi cố gắng hạ giọng nói “Để làm gì nữa?”“Anh ở dưới lầu, em xuống đi.”Hình như Tô Tín uống rất nhiều rượu, trong lòng tôi căng thẳng “Được.”Tôi mặc áo khoác vội vã xuống lầu, một bước cũng thành ba đi xuống lầu, dì quản lý còn khẩn trương dùm tôi “Kỳ Nguyệt, con chậm một chút.”Tôi thật hận chết mình, Kỳ Nguyệt à, mày không có chí khí chút lao ra khỏi ký túc xá nhìn thấy Tô Tín đứng dựa vào xe, anh thật sự uống rượu, làm cho tôi có cảm giác nhẹ nhàng, thương cảm dâng đầy nhưng vẫn phải chừa mặt mũi, tôi từ từ đi đến gần anh, tôi thấy được trong đôi đồng tử màu đen của anh toàn là bóng dáng của tôi, anh rất gầy, hốc mắt anh đỏ hồng, nhìn dáng vẻ này của anh, mũi tôi rất chua xót, liều mạng mím môi cắn răng không cho mình khóc rống Tín nhìn tôi chăm chú rồi nhàn nhạt cười “Anh còn tưởng rằng em không xuống.”Câu nói này của anh khiến tôi rất tức giận “Anh uống say rồi.”Anh cười to thêm “Đúng vậy, anh say rồi.”Tô Tín đột nhiên vươn tay kéo tôi vào lòng anh, mặc dù anh uống say nhưng sức lực vẫn rất mạnh, tôi vừa định tránh ra đã nghe giọng nói khổ sởn của anh trên đầu tôi,“Đúng vậy, anh say rồi, Kỳ Nguyệt, anh nhìn đâu cũng thấy em.” Từ lúc lên đại học đến giờ, tôi vẫn chưa từng đón bình minh vào thứ bảy và chủ nhật. Nhưng hôm nay, tôi lại bại trận dưới sự dâm uy của cô bạn cùng phòng – Tân Hân, xuống giường đón ánh mặt trời đầu dựa lưng vào ghế, tinh thần suy sụp teo héo như bọt biển tan trong nước. Nhìn cô nàng Tân Hân đang sửa sang lại bộ váy màu đen của mình, trang trí thêm cho nó một cái kim cài áo tỏa sáng lấp lánh. Cô nàng hôm nay sẽ đi hẹn hò, sáng sớm tinh mơ đã tỉ mỉ trang điểm thật ràng khuôn mặt của Tân Hân rất trẻ con giống như búp bê Lolita nhưng cô lại thích mặc những bộ đồ chỉ một màu đen huyền bí. Tôi ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ bé của mình trong gương nhất thời im lặng, định quay đầu chuẩn bị mở máy nhanh đầu tôi đã bị đôi bàn tay của Tân Hân kéo trở về, nhìn tôi chằm chằm Tân Hân từng câu từng chữ rất khẳng khái lên lớp “Kỳ Nguyệt à, cậu lại lên mạng! Mùa xuân rồi, mùa xuân rồi, cuộc sống đại học tốt đẹp của chúng ta đã qua một phần tư thời gian rồi.”Tôi bĩu môi, “Vậy thì sao?”“Chẳng lẽ cậu không muốn nắm tay một người con trai chầm chậm bước đi dưới hoa anh đào trong mưa sao?”“Trường chúng ta không có cây hoa anh đào!”“Đừng có đánh trống lãng, ý chính của tớ là đàn ông, đàn ông đó!” Tân Hân liếc tôi một vội vàng ôm lấy màn hình desktop trước mặt, nháy nháy mắt, “Chị hai lớp trưởng thân mến, tớ có người đàn ông này là đủ rồi, tớ rất thỏa mãnnnnnn~~~.” Để nâng cao hiệu quả, tôi nói chữ cuối cùng đặc biệt lên Hân cảm thấy buồn nôn nhưng vẫn kiên trì, “Kỳ Nguyệt à, không phải tớ nói cậu, chắc cậu cũng biết tin có một người bị tia khúc xạ X của máy tính làm cho khuôn mặt trở nên già nua, cậu không vì mình suy nghĩ cũng nên vì quần chúng nhân dân nữ sinh ký túc xá 15 suy nghĩ chứ. Cậu mỗi đêm đều xách túi ra ngoài, cậu có biết có lần dì quản lý len lén kêu tớ lại hỏi cái gì không?”“Hỏi cái gì?”“Dì ấy nói,” Tân Hân bắt chước lại cái giọng du dương ấy của dì quản lý, “Tân Hân ơi, sinh viên Kỳ Nguyệt của ký túc xá con ấy, ôi chao ôi, con đi khuyên nhủ con bé đi, con bé ấy đi ra ngoài thuê phòng cùng bạn trai cũng không biết tiết chế một chút, lúc nào dì cũng thấy buổi tối tinh thần rất sảng khoái ra cửa nhưng buổi sáng lại như con cá khô trở về. Dì nhìn thấy cũng rất đau lòng.”“……………………..”●●●●●●Đúng như các bạn thấy, tôi cực kỳ yêu việc lên mạng. Nếu như có khả năng, tôi thật sự hy vọng cả đời này mình sẽ không rời xa máy tính. Các bạn cùng phòng yêu quý của tôi hoàn toàn không đồng ý tôi làm trạch nữ suốt ngày chỉ ở trong nhà cho nên khi các nàng đi đâu cũng sẽ kéo tôi theo, ví dụ như hiện tại – đi hẹn hò. Tôi vô lực nằm úp sấp trên bàn, lần nào cũng như vậy, tôi theo thói quen chỉ biết chết người chúng tôi ra khỏi cửa, hiện ra trước mặt các bạn tuyệt đối là hai vị “thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp”, một người thuộc loại Lãnh Mạc giỏi giang Ngự Tã kiên cường, một người thuộc loại thục nữ yếu ớt trắng trẽo nhu nhược, mà ở giữa là tôi thuộc loại đang chìm đắm trong một đám lá cây. Chắc hẳn các bạn không nghĩ tới, một Ngự Tả và một thục nữ 1 giây trước ở ký túc xá chỉ vì giành cái gương mà cấu xé nhau đến nỗi bung hết tóc. Đối với chuyện này, lá cây từ sớm đã thấy nhiều lời ít.“Kỳ Nguyệt.”“Hả?” Tôi trả lời.“Cậu sao lại mặc như thế hả. Áo sơ mi trắng, quần jean, cậu không phải là con gái!”“Tớ sao không phải là con gái, có ngực có mông.” Tôi ưỡn ưỡn ngực của mình.“Chỉ là một cái bánh bao nhỏ.” Dì cả Tân Hân không nhịn được oán thán“Bánh bao Thiên Tân.”“Nói thật, đoán chắc con cậu sau này bú sữa mẹ cũng không có chỗ.”“………..Dì Tânnn, hai vú cậu cao nhọn cẩn thận sau này đâm thủng miệng con cậu.”Blabalabala…….balalalbalala~~~~~Trong tiếng mắng nhau vô tận cuối cùng ba chúng tôi cũng đã tới chỗ hẹn hò ―—―—―“Cá”●●●●●●Trường đại học chúng tôi nằm ở vùng ngoại thành, chiếm một vùng đất lớn, ở cổng chính trường có một ngọn núi không cao, quanh năm không khí mát mẻ, xanh tươi. Nơi đây đang xây dựng đường cao tốc rộng lớn, mỗi lần có xe chạy ngang qua chúng tôi đều giật mình, bụi bay tứ phía. Vậy mà, ở một nơi khỉ ho cò gáy như thế này lại có một quán café lịch sự như vậy tồn tại, thực sự rất kỳ lạ.“Cá” là quán café do một học tỷ đã tốt nghiệp trường chúng tôi mở, tôi cảm thấy gu thẩm mỹ của học tỷ này quả thật là có một không hai, lần đầu tiên tới đây tôi thật sự bị kinh hãi. Trừ tinh tế ra, tôi không tìm ra từ nào khác để hình dung quán café nho nhỏ này. Những chiếc bàn ô vuông nhỏ, chiếc lang cang với những dây leo màu xanh biếc quấn quanh, những chiếc ly nhỏ treo ngược trên trần phối với đèn màu trái quýt ấm áp, nồng nàn hương Tập như học tỷ rất thích Trần Khởi Trinh, không những lấy tên ca khúc của cô ấy làm tên tiệm mà còn không ngừng phát ra những bài hát của cô ấy. Vừa nghe giọng hát mềm mại trong trẻo của Trần Khởi Trinh, vừa thưởng thức café, thật sự cái cảm giác sung sướng này không thể nào diễn tả dù không biết học tỷ tại sao lại mở quán café ở một nơi như thế này nhưng, chị ấy vì quần chúng nhân dân ở đây mà tạo phúc thì thật đáng khích nhiên những lời trên là để giới thiệu với các bạn xa lạ, còn bây giờ chúng ta trở lại vấn đề người chúng tôi ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh chờ đợi đối tượng xem mắt đến. Tôi không nhịn được khuấy khuấy café, đi hẹn hò là một trong những chuyện tôi chán ghét nhất, tôi lại bắt đầu tơ tưởng đến “người đàn ông” của tôi rồi. Hôm nay dậy thật sớm, giờ này mà ở ký túc xá là tôi đã cùng “người đàn ông” của mình dây dưa nguyên buổi sáng lúc tôi khuấy đến vòng thứ 248 thì Tân Hân dùng cùi chỏ hung hăng đẩy tôi một cái. Một chiêu của cô nàng không trên không dưới vừa ngay bộ ngực tôi, tôi đau không khẽ kêu một tiếng. Cô nàng dường như cũng cảm nhận được, nhưng lòng dạ đàn bà vô cùng nhanh chóng lựa chọn nhìn tôi rơi vào đau đớn. Trong mắt cô nàng không có chút nào gọi là áy náy, cười lúm đồng tiền tươi như hoa đứng dậy nhìn về phía người tới, “Tới rồi.”Tôi cũng vội nhìn theo, đem đau đớn nuốt xuống, trong nháy mắt chuyển thành một đóa hoa kiều diễm chuẩn bị chào đón ông xã tương lai của Tân Hân, nhưng là, một giây kế tiếp, tôi – một đóa hoa kiều diễm ở trong gió khô héo tan thành tro bụi, vì sao, có tới ba giống đực?Chẳng lẽ, đây là quan hệ hữu nghị ký túc xá, một người có bồ còn lại cũng vậy?Tôi nghẹn! Tôi vội vàng cúi đầu mai phục, không muốn nhìn ba vị trước mắt là đẹp hay xấu, là mập hay ốm, tiếp tục khuấy café của mình. 249, 250, 251…………………..Các bạn cũng thấy đấy, thái độ không thích người khác phái của tôi, cũng không có ham thích cái hoa bách hợp gì gì. Tôi chính là không muốn yêu, nói chính xác hơn là tôi chỉ muốn bên cạnh laptop yêu dấu của mình, “người đàn ông” này chính là tình yêu chân thành trong cuộc đời này của tôi, đến chết không đổi. Bởi vì “hắn”, tôi trở thành một trạch nữ, không tiến thủ, không ý cầu tiến. Nhưng tôi cho rằng như vậy chính là cuộc sống của tiên. Yêu là một chuyện rất nhức đầu, yêu là phải ra ngoài gặp nhau, chịu đựng tổn thương, tôi chỉ có thể tóm gọn, tôi không Hân và Lâm Tĩnh chỉ hận rèn sắt không thành thép, thấy tôi không có ai theo đuổi, giới thiệu đàn ông cho tôi nhưng kết quả chỉ là bị tôi oai phong lẫm liệt cự tuyệt. Khoảng thời gian học kỳ một, các cô nàng quản tôi rất chặt, động một chút là ghép tôi và những tên con trai ấy chung một chỗ, tạo ra scandal rồi phim giả tình thật. Tôi đối với chuyện này cực không hài lòng, tôi khóc rống, khóc thảm thiết cực kỳ bi ai, như cha mẹ chết, làm kinh động cả tầng lầu ai cũng vây lại xem. Hai cô nàng ngày đó bị tôi dọa cho chết khiếp, cho đến mùa xuân năm nay hai cô nàng cũng đã mở rộng tấm lòng, bắt đầu bận rộn lo chuyện chung thân đại sự cả đời. Vì vậy, mới có việc hẹn hò hôm nay. Hiển nhiên do tôi tính toán sai, hai cô nàng vẫn không có bỏ qua cho phút này tôi thật đáng thương khuấy khuấy ly café tới vòng 500, nghe 2 cô bạn nói chuyện với ba vị đối diện rất vui vẻ. Bọn họ tự mình giới thiệu về bản thân xong thì tới sở thích, rồi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Nhưng, những thứ này không liên quan gì đến có ai hỏi cảm giác tôi bây giờ như thế nào, thì chỉ có một câu thôi Đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Vì vậy tôi đứng dậy, mỉm cười, “Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút.”Ánh mắt của ba tên con trai rất nhanh quét tới tôi – người nãy giờ không nói một câu, tôi cũng không muốn im lặng như vậy, tôi đơn giản chỉ là muốn trốn vào toalet thôi mà. Đi vệ sinh, tôi sẽ không quay lại đây đâu.“Tớ đi với cậu.” Tân Hân nhanh chóng đứng dậy, thân thiện “cầm” tay tôi, dắt tôi tới trời mới biết với sức lực trâu bò của cô nàng thì “cầm” như là đang bóp chặt cổ tay tôi. Đến nhà vệ sinh, cực kỳ thương cảm cho cổ tay, tôi cố gặng cho nước mắt lưng tròng mà nói “Cậu là một cô gái thô bạo!”Nàng hất tay tôi ra, chỉnh sửa mái tóc trong gương, ánh mắt sắc bén liếc tôi từ trong gương, “Tớ đoán không lầm là cậu định bỏ chạy?”Tôi không khỏi rùng mình, cô ấy biết suy nghĩ của mình à?“Cậu nếu dám bỏ đi” nàng ho nhẹ, lấy ra một tấm thẻ màu đen, nhìn rất quen mắt, “Đây là card mạng của cậu, nếu cậu dám bỏ đi tớ sẽ ném nó vào trong bồn cầu.”“Mẹ nó, cậu thật quá đáng, dám trộm card mạng của tớ, thật hèn hạ, tớ kháng chỉ.”“Kháng chỉ thì trưu di cửu tộc, đối với cậu thì chỉ còn dùng cách này thôi.” Cô nàng đắc chí lắc lắc tay đi tới bồn cầu. Đáng thương cho tôi chỉ sợ card mạng yêu dấu của mình sẽ đi theo cái lắc lắc tay mà rớt xuống. “Đừng.” Tôi vội vàng muốn giựt lại, cô nàng lại nhanh hơn rút tay bỏ card vào trong túi xách. Nàng nghiêng đầu quyến rũ xoay người ra ngoài, bỏ lại một câu vô cùng thâm hiểm, “Cậu phải biểu hiện cho tốt đó, bằng không thì………..”Tôi khóc không ra nước mắt, chần chừ ở nhà vệ sinh một hồi lâu. Được rồi, vì nửa đời sau hạnh phúc của tôi và “người yêu tôi”, tôi đành phải chịu nhục một lần, nhìn mình trong gương, đánh đánh khuôn mặt thảm thương của mình, cố kéo ra một nụ cười, bình tĩnh đi ra ngoài. Trở lại chỗ ngồi, tôi đặc biệt kiên trì giữ vững nụ cười, lằng nghe năm người họ nói qua cuộc nói chuyện giữa bọn họ, tôi mới thật sâu sắc ý thức được, bọn họ có âm mưu vô cùng to lớn với tôi, thì ra không phải là Tân hân đi hẹn hò mà là hai cô gái hẹn ba tên con trai tới cho tôi hẹn.“Đây là mỹ nữ cùng phòng với chúng em – Kỳ Nguyệt, các anh nói có phải đáng yêu đúng không?” Tân Hân lên tiếng giới thiệu tôi.“Đúng rồi đó, cậu ấy vừa rồi có chút khó chịu nhưng thật ra cậu ấy rất thích cười, tốt bụng, rất thân thiện nữa.” Dì cả Lâm Tĩnh cũng giải thích thay cho tôi.“Đúng thật là vậy, ha ha ha”. Một tên con trai đối diện cười phụ nữ em gái cậu, cười em gái anh, mặt tôi đã đông cứng rồi, nếu không phải là tôi và người đàn ông của tôi bị các người uy hiếp, tôi sẽ không có ngu ** mà ngồi yên ở đây đâu.“Ha ha ha.” Tôi phối hợp với hai nàng bật cười một cách ngu nhiên, không khí đang vốn vui tươi lại vì cái âm thanh ngu ngốc này mà đông cứng. Tân Hân đưa tay xuống bàn véo bắp đùi tôi một cái thật đau, tôi đau muốn lệ rơi đầy mặt, vì phòng ngừa nước mắt tràn đầy trên mặt, tôi đành phải cố kéo khóe mắt lên, cười thật tươi.“Bạn học Kỳ Nguyệt quả nhiên thích cười….” Đối diện bên phải truyền tới một giọng trong trẻo, nhàn nhạt, giống như tảng băng tan thanh dễ nghe này hấp dẫn ánh mắt tôi du di tới chỗ nó, nhìn thấy chủ nhân của âm thanh tôi hận không được kích động vỗ đùi nhảy lên, người con trai này thật con mẹ nó ưu tú. Đây là một chàng trai trẻ tuổi, làn da rám nắng, cái trán cao cao, đôi mắt phượng hẹp dài, hàng chân mày như nhuộm mực Tàu, nụ cười an tĩnh, gợi tôi nhớ lại những thư sinh tuấn mỹ ở triều đình trong các cuốn tiểu thuyết xuyên không mà tôi thường môi chàng trai khẽ mở, tiếp tục nói “Cười thật vui!” Nói xong chàng trai mỉm cười, một nụ cười ngàn hoa đua nở, nụ cười mang hương gió đêm vương vấn, trong nháy mắt giết chết bị chấn động mạnh, thật mạnh, lệ rơi đầy mặt……..Đúng vậy, thật sự nước mắt tuôn rơi. Nhìn chàng trai này, nước mắt tôi vất vả kìm nén đã vui vẻ tuôn ra, tôi ù ù cạc cạc không biết giải thích như thế nào, vì cớ gì hai dòng nước mắt cứ rơi mãi không bàn bọn họ cũng rất chấn Hân chắc là bị tôi làm sợ, nhớ lại sự kiện tôi khóc lóc thảm thương lúc trước, vội vàng lấy khăn giấy lau lau nước mắt cho tôi, an ủi nói “Kỳ Nguyệt là người nhỏ nhất trong phòng bọn em, lần đầu tiên tham gia gặp mặt, chắc là rất lo lắng, các anh đừng để tâm.”Lo lắng em gái cậu, còn không phải là do cậu làm hại. Tôi nhận lấy khăn giấy lau nước mắt, trong lòng đem Tân Hân cắn xé cả ngàn lần.“Tôi làm bạn học Kỳ Nguyệt sợ sao?” Chàng trai ưu tú mở to đôi mắt xinh đẹp vô tội hỏi.“Không có, Kỳ Nguyệt chắc là đang kích động, được anh Tô đẹp trai như vậy khen ngợi nên vui mừng mà khóc.” Lâm Tĩnh thục nữ mỉm cười thay tôi giải trai ưu tú nhìn về phía tôi, khóe môi giật giật, “Như vậy à.”Đáy lòng âm thầm rơi lệ, tôi – Kỳ Nguyệt dầu gì cũng từng gặp qua vô số đàn ông, làm sao có thể mê trai không tự chủ như vậy, bởi vì một câu “cười thật vui” không biết là khen hay chê liền vui vẻ rơi lệ? Mình thật không có tiến đồ mà. Tôi định không nói tiếp tục cúi đầu khuấy người tiếp tục phát triển đi, ba người trước mắt này tôi không tính toán cùng một ai trong đó có mối quan hệ lâu dài, hơn nữa ngoài đẹp ra cũng không có gì hứng thú. Bạn học Tô mà hẹn hò với tôi thì thật là thất vọng, tiếp tục là một tiểu thụ ~ Hiển nhiên, hai dòng nước mắt quả thật rất có tác dụng, Lâm Tĩnh và Tân Hân cũng không dám càn rỡ nữa, hai chàng trai cũng không dám cười đùa lớn tiếng, vốn dĩ im lặng nên bạn học Tô cũng chỉ lẳng lặng thưởng thức café, lẳng lặng mỉm cười, lẳng lặng…..nhìn tôi. Tôi bị hắn nhìn như vậy lại càng cúi thấp đầu vào ly cục, đại hội xem mắt này cũng đã qua, ba nam ba nữ đứng dậy, chuẩn bị tạm biệt. Đoán chừng chắc là do yếu tố vừa cười rồi khóc SHOCK đến nên hai chàng trai nhanh chóng đi về, tôi thở phào một hơi, thật là tốt, không có hỏi cách liên lạc.“Xin hỏi, số điện thoại bạn học Kỳ Nguyệt là bao nhiêu?”Cái âm thanh này là lòng tôi trầm xuống, cười híp mắt nhìn chàng trai ưu tú này, trấn định nói “Bạn học Tô, thật không khéo điện thoại tôi rớt hư rồi chưa mua lại.”“Vừa rồi không phải em mới lấy ra nhìn sao?” Hắn nháy mắt mấy cái, khóe mắt lóe sực nhớ lại lúc ăn cơm có lấy điện thoại ra nhìn thời gian, đúng là gậy ông đập lưng ông, thật bi kịch!“Thật xin lỗi, cái này là của bạn cùng phòng, tôi tạm thời mượn xài đỡ.” Tôi giữ vững bình tĩnh, chỉ chỉ Tân Hân.“Vậy thì cho số điện thoại này trước cũng được.”Tôi cười cười, “Thật ngại, tôi không nhớ số mới này.” Bạn học Tô, tôi đã biểu đạt không muốn đưa cách liên lạc cho anh rồi, anh không biết xấu hổ sao?Cuối cùng bạn học Tô cũng không hỏi nữa, mà chuyển sang Tân Hân “Vậy có thể cho tôi biết số điện thoại của em không?”Được rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người da mặt dày đến thế mà vẫn rất ung dung, tự tại. Sắc mặt Tân Hân buồn bã, dùng ánh mắt ăn thịt người oán hận nhìn tôi, chậm rãi đọc số điện thoại cho người kia “158********.”“Cám ơn” Người kia ghi nhớ, nháy nháy mắt với tôi, cười vô cùng happy. Tôi chỉ có thể ở trong gió nhốn nháo……Bạn học Tô, bạn thật tốt, thật tuyệt vời.●●●●●●Vừa lúc chúng tôi chuẩn bị giải tán, một người nam sinh mặc đồ thể thao ôm banh bóng rổ chạy vào, dáng dấp cũng rất thanh tú trắng trẻo, chẳng qua là so với chàng trai ưu tú này có chút kém cỏi, nam sinh dường như mới vận động xong, khắp người đầy mồ hôi. Hắn gãi gãi mái tóc đen nhánh, gật đầu chào chàng trai ưu tú kia rồi mất tự nhiên quay sang cười cười nói “Tôi là Tô Minh Á, buổi sáng có trận bóng, tôi sợ không tới kịp nên để cho anh trai tôi đến thay, xem ra vẫn không có bỏ lỡ, thật là ngại.”Ặc, tôi thiếu chút nữa đã phun đầy nước miếng, xin thứ lỗi tôi không muốn thô tục nhưng bây giờ trong miệng của tôi không còn chất lỏng nào khác. Tình tiết này cũng quá máu chó nha..Tân Hân và Lâm Tĩnh cũng y chang như tôi, trên mặt hai người biến đổi nhiều vẻ mặt khác nhau, Tân Hân gỡ gỡ tóc, cố gắng trấn định cười nói, “Ha ha, thì ra là anh trai.”Chàng Trai ưu tú khách sáo mỉm cười, đôi mắt phượng trong trẽo nhìn tôi. Tôi liếc anh ta một cái. Nhìn cái gì chứ? Anh ta cong cong đôi mắt, thanh âm lạnh nhạt nghe không ra tâm tình “Xin chào, tôi là anh của Tô Minh Á, Tô Tín.”

giáo sư quá dùng sức